Friday, March 30, 2007

[Diary] Thùng rác ký ức

Đêm qua mình nằm mơ, từ sáng giờ ráng nhớ lại hôm wa mơ gì mà nhớ hông có ra, như là có cảm giác rất ấm , có ai đó chòang qua vai mình và ... hix chỉ nhớ thế thôi , mơ hồ quá .

Sao tự nhiên cảm thấy lạnh ,lạnh như mùa đông vừa đi qua . Lại hắt hơi rồi , có ai đó nhắc đến mình chăng ? Bây giờ mình cảm thấy chán ghét mình, .Mình là đồ vô dụng,không làm được gì hết.Chán quá đi .Chính mình cũng không biết mình muốn cái gì nữa ???mọi thứ cứ quay lòng vòng ... Cuộc sống thật lắm điều trắc trở mà mình không thể tránh được. Lúc còn nhỏ thì muốn lớn nhanh lên để có thể làm gì cũng được, không có ai cản được . Còn bây giờ chỉ muốn làm lại con nít để khỏi phải lo lắng từng ngày từng giờ, khỏi phải biết buồn, khỏi phải hận,khỏi phải trách mình, khỏi phải tự ái, khỏi phải có lòng tự trọng, khỏi phải khóc thầm từng đêm ...

Nhìn lại mọi thứ qua nhanh quá ... Mới đó đã là 3 tháng rồi.Thời gian trôi qua thật nhanh ,thấy mình cũng bắt đầu già đi hixhix ... Đôi khi thấy sức sống đầy mình , nhưng nhiều khi chỉ muốn buông xuôi tất cả . Một chút gì đó nhung nhớ , thoáng buồn cho 1 cái gì đó đỗ vỡ. Tuyết lại rơi ... Tại sao khi biết như thế lại nhẹ nhõm không đau khổ hay là hờn giận như lúc trước . Không ngờ lại vứt bỏ nhanh đến thế,1 chút đau xót cũng không tồn tại , không hiễu mà còn thấy như trút được gánh nặng . Đối mặt ... vâng phải đối mặt . Dòng người hối hả đang chạy , cuộc sống cuốn rút vào thế giới không tình cảm. Mọi thứ như đang đóng băng lạnh lùng 1 cách kinh khủng . Mọi thứ là do ý trời . Mình chỉ là 1 trong số người trôi theo dòng người và dòng đời không thể điều khiển.Mọi thứ như trò chơi , cuộc chơi nào cũng phải tàn.Và rồi cái nhận được là gì ... đó là 1 bài học , học cách thương chính mình , học cách đứng dậy sao sự vấp ngả , học cách tự đứng dậy dù không ai đỡ mình ... và rồi học được lòng người ... và tất cả cũng chỉ là quá khứ . Hãy để kỉ niệm vào quá khứ , khép kín con tim . Và mãi mãi ngủ yên với 1 cái gì đó trong đời . Có phải khi mình mất cái gì đó thì mới biết quý không . Rất đúng và rồi mình đã nghiệm ra rằng phải giữ chặt những gì trong tay . Mình sẽ cố gắng và giữ những gì mình đang có . Thời gian là liều thuốc tốt để làm việc và học tập 1 cách hiệu quả . Sống cuồng nhiệt rồi lại lặng lẽ . Cuộc sống ... thật bùôn cười ... vui có , buồn có ... và rồi ... và rồi .................. tuyết vẫn rơi !