童话
Nhạc của Quang Lương không phải là tuyệt đỉnh xuất sắc, ca từ không đến nỗi quyến rũ huyền hoặc, sâu chất triết lý , dễ nghe dễ thuộc . Nhưng nghe thấy thật .
Tôi thích cái đó, thích chất giản đơn mộc mạc, thích nền nhã đơn sơ...
Vì là tình cảm, đâu có cần hoa mỹ gượng ép , neh ?
Tôi không biết mình vừa để trượt khỏi tay cái gì , cũng không rõ thứ đó bao nhiêu phần trăm quý giá đối với tôi . Chỉ biết rằng, bản thân đang thực sự hối tiếc. Nhưng nếu quay lại và nhặt nhạnh lại những thứ rơi vãi thì hình như là , sẽ không.
Sẽ không...
Bởi vì " yêu là không bao giờ phải nói : rất tiếc " (Erich Segal)
Lời dịch " Đồng thoại ":
Anh quên không biết đã bao lâu rồi
Không còn nghe giọng em nói , không còn nghe em kể cho em câu chuyện cổ tích mà em yêu thích
Anh nhớ là ... rất lâu rồi .
Anh hoang mang lắm , có phải, anh đã làm điều gì sai rồi phải không ?
Em khóc và nói với anh rắng , Đồng thoại là để gạt người mà thôi . Anh không bao giờ có thể trở thành hoàng tử của em .
Có thể em không hiểu , khi em nói yêu anh lúc đó .
Đối với anh mà nói , mọi ngôi sao đều đang tỏa sáng lấp lánh .
ĐK :
Anh sẽ trở thành thiên sứ của em trong truyện Đồng thoại . Dang rộng hai tay thành cánh bướm để bảo vệ em .
Em tin anh , tin rằng rồi chúng ta sẽ như câu chuyện ấy , sẽ kết thúc hạnh phúc .
Cùng viết đoạn kết ấy cho câu chuyện đồng thoại của chúng ta .
Thursday, March 29, 2007
[Song]童话 ( Đồng thọai ) - Quang Lương
[Story] Đôi tai của tâm hồn
Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại vừa rộng nữa...
Cô bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ: Tại sao mình lại không được hát? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao? Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi.
"Cháu hát hay quá!". Một giọng nói vang lên: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ". Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi.
Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi.
Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.
"Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay" - một người trong công viên nói với cô. Cô gái sững người. Một cụ già ngày ngày vẫn chăm chú lắng nghe và khen cô hát lại là một người không có khả năng nghe?