Saturday, October 27, 2007

My parents




Tôi là đứa con út trong nhà. Tôi có 2 chị, 1 anh và chúng tôi cùng sống chung với ba mẹ. Từ thuở nhỏ tôi được sống trong sự đùm bọc của ba mẹ cũng như 2 chị. Cuộc sống đôi khi làm cho gia đình tôi chao đảo, vất vả cũng như khó khăn . Nhưng những chuyện đó làm cho gia đình tôi gắn bó với nhau hơn. Tôi thấy tôi rất có phúc và may mắn khi được sinh ra trong gia đình này. Tất cả mọi người yêu thương lẫn nhau , giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn trong vấn đề vật chất cũng như tinh thần. Và nhờ thế mà càng lớn tôi càng cảm nhận được những điều ấy qua nhưng việc mà những thành viên trong gia đình tôi đã làm cho tôi. Người mà trụ cột trong nhà tôi đó là Mẹ. Mẹ tôi ngày xưa rất khó, ít có khi nào mà tôi và 2 chị ngồi tâm sự cho ba mẹ nghe những cảm xúc của mình. Mẹ tôi là 1 người rất giỏi, rất chịu khó. Từ xưa đến nay mẹ lo lắng cho cả gia đình miếng cơm manh áo . Ngày xưa tôi cứ nghĩ mẹ không thương tôi nhiều , chỉ vì mẹ phải đi làm từ sáng đến tối mới về và vì mẹ là người trụ cột nên tôi thấy mẹ khó lắm.Trụ cột không có nghĩa là phải làm chức cao, không có nghĩa là phải giàu có mà cái nghĩa thực của nó là lo cho già đình có cơm ăn, có áo mặc, lo cho các con được học hành đầy đủ, lo cho có tiền để mẹ mua gạo nuôi các con của mình. Cũng vì thế mà mẹ quen cái cách nghiêm túc. Mẹ nghiêm khắc nhiều khi đến mức bảo thủ . Lời nói của mẹ như đinh đóng cột. 1 là 1 , 2 là 2 không ai dám cãi. Con người thì ai cũng có cái này cái kia . Nhưng những điều mẹ làm cũng là vì muốn chúng tôi được tốt và an toàn. Nhưng khi tôi vào trung học thì gia đình tôi đã gặp những biến cố xấu tưởng chừng như không thể vượt qua được. Mẹ đã đứng lên, đã làm những việc rất ư tầm thuờng. Đó là điều mà tối rất thán phục và từ đó tôi lại càng kính trọng mẹ nhiều hơn. Mẹ đã dạy cho tôi cách sống từ cuộc đời và khó khăn của mẹ. Mẹ tôi hiểu tôi lắm , mẹ không bao giờ ép tôi làm những chuyện mà tôi không thích. Nếu mẹ thấy đúng thì mẹ chỉ nêu lên ý kiến vậy thôi. Tôi muốn tôi cứ bé hoài được mẹ cưng nhiều .Còn ba thì khỏi phải nói, ba tôi là thuơng con số 1 .Ngày xưa tôi được sung sướng, được chiều chuộng cũng nhờ ba. Ba mẹ tôi có cách dạy con rất hay, không cứng cũng không mềm . Họ cho chị em tôi có cơ hội tiếp xúc với xã hội, tiếp xúc với những khó khăn để rồi từ đó biết cách tránh xa cái xấu, biết tiến lên...

Ba mẹ đều mừng vì đã di truyền lại cho chị em tôi tính chân thành, trung thực, cho dù những tính này có thể khiến ta đôi khi thiệt thòi. Ba mẹ đã từng trải qua những năm tháng sống cực kỳ khó khăn,cái giản dị, đạm bạc đã thành nếp sống. Chúng ta cần mặc đẹp và lịch sự chứ không phải là mặc đúng mốt, cầu kỳ hay đắt tiền. Đẹp, bao gồm cả nết, cả tâm hồn lẫn hình thức . Ba mẹ đã dạy tôi như thế .

Bao nhiêu năm ''gánh'' tôi , nuôi tôi khôn lớn , để bây giờ tôi đang tự gánh bản thân mình

Tôi sẽ tìm cho mình con đường tôi đi từ chính gia đình tôi

[Poem] Tự hát




Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em, anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay.

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em.

Em trở về đúng nghĩa trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết,
Biết lấy lại những gì đã mất,
Biết rút gần khoảng cách của yêu, tin.

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu.

Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dãi đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh.

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập cồn cào không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn.

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi đã đi rồi

---

Xuân Quỳnh