Wednesday, June 6, 2007

[Diary] Entry thứ 100 --- Khóc 1 Mình

Blog ơi, cảm ơn vì mày đã làm bạn với tao suốt thời gian qua, ko có mày tao ko biết có thể chống chọi đc đến ngày hôm nay ko. Cho nên, ngòai gia đình& những người bạn tao thương iu nhất thì mày là " tục tưng ", là 1 phần trong cuộc sống của tao. Chỉ 1 ngày mà tao ko lên thăm mày thì tao đã đứng ngồi ko yên rùi...

Lúc trước tao có nhiều bạn, ngày nào cũng đi chơi, hết đám này tới đám kia. Lúc vui hay buồn gì cũng có bạn bè tâm sự, ngồi 8 trên điện thọai cả đêm ko chán, làm gì cũng có người thân bên cạnh ủng hộ, làm sai cái gì cũng có người giải quyết dùm. Tao muốn đi đâu thì đi, ko thích thì ở nhà ngủ, ngủ thoải mái chơi game thỏai mái, nói thỏai mái đùa giỡn thỏai mái, khỏi pải làm công chuyện nhà, muốn ăn cái gì thì ăn, có khi còn đc dâng đến miệng, ai cũng thương ai cũng chiều tao... Thời gian đó, tao cũng nghe bạn bè giới thiệu về mày nhiều lắm. Ờ thì cũng lọ mọ vào xem thử, nhưng tao ko biết gì về mày hết, thế là vào đc 1 lúc lại chui ra rồi lại lao đầu vào những cuộc chơi. Lúc đó tao quá sung sướng quá hạnh phúc, nên chẳng thèm để ý gì đến mày blog à. Cho đến khi tao trống trải như thế, cô đơn như thế, thì duy nhất chỉ có mày bên cạnh tao...

Tao nhớ mẹ tao... Nhớ những món ăn do mẹ tao nấu, mặc dù tao hay chê mẹ nấu dỡ, nhưng tao lại rất thích ăn vì duy nhất... mùi vị đó... chỉ có mẹ tao mới làm đc. Nhớ những lúc tao nhõng nhẽo, mẹ tao thế nào cũng đồng ý cho những yêu cầu của tao. Mày chưa biết là tao có biệt tài nhõng nhẽo đâu nhé. Khi tao có chuyện muốn nói, mẹ đều lắng nghe 1 cách chân thành. Nếu thấy điều đó là đúng, mẹ sẽ ủng hộ tao --- Tao thích cái cách mẹ tao tôn trọng tao như thế

Tao nhớ ba tao... Ngày nào ông cũng lên phòng đắp chăn cho tao, ông ấy sợ tao bị lạnh. Rồi đến cử ăn thì hỏi con cưng có đói bụng ko, tao mà nói tao thèm ăn món nào là ông 3 chân 4 cẳng chạy đi mua về bằng đc .Rồi khi tao bị bệnh, ông là người lo lắng hơn ai hết, ông chạy lăng xăng để kiếm bác sĩ & lo thuốc men cho tao. Mày biết ko, ba tao nhìn bên ngòai như ông đạp xích lô vậy. Nhiều người mới đến nhà tao làm ai cũng tưởng ông ý là người làm trong nhà & ông cũng vui tính chẳng thèm đính chính gì cả --- Tao thích sự hài hước & đơn giản của ba tao

Tao nhớ chị tao... Người ta thường hay rủ người iu vào rạp coi film. Mà kể cũng lạ, tao chỉ thích đi với chị tao thôi ( chắc là vì chị tao trả tiền hết hehehe) Đi với chị tao ko cần lo gì hết, chị tao lo từ A-Z. Tao dẫn chị tao đi nhiều nơi, biết nhiều chỗ. Ê ko pải chị tao là dân quê mùa đâu nhé, chẳng qua là chị ko bík những chỗ của teen thôy. Hồi trước chị tao đã từng là dân ăn chơi 1 thời muh. Nhưng giờ chị tao hiền như con nai á , chơi nhìu quá rồi chán sao? hehee Rất may là tao ko có quậy như chị tao. Tao có gì vui hay ko vui đều tâm sự với chị, đi đâu cũng đi với chị, bạn của tao chị biết hết. Cho nên cứ mỗi lần xin đi đâu với bạn là tao kêu chị nói với mẹ. Chị tao thương tao lắm, mua quần áo cho tao rất nhìu, chỉ cần tao thích thì mắc bao nhiu chị tao cũng mua. Lúc trước tao ko nghe lời chị, chị tao bảo cái đó ko đẹp cái đó ko tốt mà tao vẫn cứ nằng nặc đòi lấy. Rồi sau này mới nhận ra là chị tao nói đúng --- Tao thích cái tính thẳng thắn của chị tao

Tao nhớ anh tao... Anh tao là người mà tao cảm thấy tự hào nhất. Trước đây, anh tao đã lầm đường lạc lối. Lúc đó nhà tao chẳng có 1 tí niềm vui nào cả... Nhưng giờ đây, anh tao đã thóat khỏi cái bóng tối khủng khiếp ấy. Anh tao đã đi làm & có công việc ổn định, nhưng nó vẫn còn mê chơi lắm. Bây giờ anh tao đc như vậy là nhờ game võ lâm đấy blog ạ. Đó là khỏang thời gian vui nhất, tao và anh tao cùng chơi game, trên 1 máy dưới 1 máy. Tao mà bị ai ăn hiếp là anh tao đến xử nó ngay. Rồi có 1 hôm, lúc 3h sáng, tao với anh tao hẹn thằng kia đánh lộn mà nhà tao tự nhiên bị cúp điện. Nếu ko lên thì nó tưởng tao zí anh tao sợ nó, cho nên, 2 đứa trốn mẹ chui ra dịch vụ net chơi, chơi đến 5h sáng luôn. Trên đường về ko quên ghé nhà thằng bạn mua 2 cái bánh bao ^.^ Nhưng rồi sáng hôm sau vẫn bị mẹ phát hiện. Thế là anh tao bảo tại anh tao rủ tao đi ( nhưng sự thật là tao rủ ) mà mẹ tao cũng đâu có la gì --- Tao thích cái cách anh tao che chở cho tao

& Tao yêu tất cả mọi người trong gia đình tao

Thật sự tao rất muốn quay về, trở về cuộc sống như trước đây. Tao sẽ sửa đổi, sẽ cố gắng học và sẽ ko ham chơi nữa. Tao chỉ muốn sống với gia đình tao thôi. Tại sao một điều ước nhỏ bé như vậy lại quá khó khăn đối với tao ...

Tao đang khóc blog à !!!

Chẳng còn nhớ đây là lần thứ mấy ...

[Clip] Love Around The Corner ( Corner With Love ) - Alan




Lời dịch :

Anh ẩn mình ngụy trang dấu kín lại hành tung

Để kề cận bên em

Lặng lẽ bên nhau cùng ngắm bầu trời

Những vòng bánh xe ... đưa anh về phía trước

Tại khúc quanh định mệnh ... tình yêu đợi chờ

Em vẫn tiến bước ... chẳng ghé mắt lại nhìn

Nụ cười của em trong tiềm thức ... ấm áp trải dài ... trên phím đàn anh

Anh ko thể bỏ mặt ... để em cô đơn 1 mình

Anh yêu em ... với cỏi lòng mê đắm

Trái tim ko biết dấu diếm ... ko biết sợ hãi

Em nghĩ sao ... nếu mai này chúng ta bên nhau

Anh muốn nói với em ... hạnh phúc sẽ ko vuột mất nữa

Đến khúc quanh kế tiếp ... Em sẽ thấy đc tình yêu ... đang hân hoan chào đón

Em sẽ gặp ai tại khúc quanh tình ái

Có đc 1 tình yêu đẹp ko ?

Khi ái tình đã đi vào ngã rẽ

Có thể cho anh đc đồng hành ko ?

Em sẽ gặp ai tại khúc quanh tình ái

Có ngăn đc dòng lệ cho em

Để cho hai tâm hồn xa lạ thấu hiểu đc nhau

Hãy cho anh đc làm người ấy

Anh sẽ ko để cho tình yêu rơi lệ

Và sẽ ko để em rơi lệ

Vĩnh viễn về sau ... em sẽ mãi là ... sẽ mãi là sự hòan mỹ của anh

( thích nhất Alan hát khúc này , hay ghê )

[Story] Ly dị ( truyện võ lâm ) hehehe

Nước mắt chảy dài, lòng thắt lại, từng hình ảnh, từng hồi ức của ngày xưa vọng về, chầm chậm xác nhận một cách miễn cưỡng, tiếc nuối: “Ta đã suy nghĩ kĩ, xin cho ta được li dị."
Chàng quay lưng chạy vội, để lại em 1 mình với Nguyệt lão trong sự thổn thức khôn nguôi…


Bạn đang đăng nhập vào trò chơi…

Đã lâu lắm rồi, từ hôm tốt nghiệp đến giờ em mới lại vào. NN vẫn đứng đấy, chân tỏa đài sen, cưỡi chiếu dạ, khoác phi phong, tay cầm kiếm Huyền Thiết sáng chói. Em mở bảng phối ngẫu: LV ko có trên mạng.

Em ra Dã Tẩu, Dã Tẩu nhìn thấy mặt em mắng: “Sao có nhiệm vụ Tiến Cúc mà mãi ngươi ko làm xong?”

Nhiệm vụ Tiến Cúc à? Em nhớ ngày xưa anh và em hay đánh ở đấy, luyện skill và đánh quái, từ hồi LV chơi đao cơ, pt một đống full theo sau, 2 đứa cậy đi ngựa ks hết cả tiền của tụi nó.

Em lang thang qua xa phu, đi đâu bây giờ, thôi qua Đạo Hương rồi đi làm nhiệm vụ vậy, tụt hạng rồi. Em quất ngựa đi, xa phu hôm nay khá dễ tính, 1 loáng là em đã đến Đạo Hương. Em đặt rương ở Đạo Hương, ra xa phu: "Cho ta đến nơi làm nhiệm vụ Dã Tẩu."

Tiến Cúc đây rồi, em chạy thẳng vào trong, bãi ngày xưa vẫn đầy quái, có con boss sát thủ lởn vởn, 1 vài con 5 độc ks nhau. Em ra gần cửa, vào bừa 1 đám pt rồi xuống ngựa ngồi thiền.

Có 1 bóng chữ xanh cầm thương chạy qua, em giật mình, vội vàng lên ngựa đuổi theo. Ko phải anh, em quay lại chỗ cũ.

Đang miên man suy nghĩ. Bỗng thấy có tiếng báo: LV lên mạng rồi.

Em như nghẹt thở, anh lên mạng à, em cuống quýt, làm gì bây giờ, em rất muốn tâm tâm đến chỗ anh, chỉ để nhìn thấy LV hoành tráng cưỡi chiếu dạ, tay cầm Phá Thiên Kích phi ào ào. Em mở rương ra, di chuột đến lá tâm tâm, chỉ kick 1 cái là em được ở bên cạnh anh rồi, nhưng em ngập ngừng. Nhỡ anh ko muốn gặp em, em tâm tâm đến thì anh sẽ lên xa phu đi mất, khi ấy dù có nghìn cái tâm tâm em cũng ko thể gặp anh.Em phù về thành.

Có tiếng cạch cạch, anh PM cho em: Alô!

Em trả lời lại anh, anh hỏi em đang ở đâu, em khấp khởi mừng thầm: Em đang ở Đao Hương, nhiệm vụ Tiến Cúc. Em định rủ anh qua với em.

Em nhớ lần làm nhiệm vụ thế giới, có việc phải lên Thiên Vương, ngại chạy đường xa, em nhõng nhẽo đòi anh đi cùng. Thế mà anh cũng chiều em, làm xong nhiệm vụ anh xin Thiên Vương tướng lĩnh cho về phái, rồi em tâm tâm đến với anh. Anh chạy đến điện của Dương Anh, em chỉ việc theo sau, lí lắc nói lung tung. "Alô!" Tiếng anh làm em giật mình, trở về với hiện tại, anh đang PM cho em trên kênh mật. Em hỏi: "Có chuyện gì hả anh?"

Em tưởng anh gọi em lên đánh cùng anh thằng 5 độc cù nhầy hay lên để xử lý thằng Cái Bang cậy khắc hệ đồ sát anh lúc anh kẹp chuột, em đang chuẩn bị tinh thần, tâm tâm lên phối hợp với anh. Nhưng ko phải, anh nói nhẹ bẫng: Anh muốn li dị!

Em bàng hoàng, em có nghe nhầm ko, anh muốn li dị à? Em biết là bọn mình đã không còn là của nhau nữa, nhưng có cần thiết phải li dị ko? NN được lập ra để hỗ trợ LV mà, 1 bộ đôi phối hợp rất mạnh, và lợi hại nhất là tâm tâm, có thể đến giúp nhau bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu. Bây giờ anh đòi li dị.

Em hỏi lại anh: Sao lại li dị?

Ngập ngừng 1 lúc anh nói: Anh chuyển server!

À, em hiểu rồi, anh chuyển server, chắc về Trường Giang. Thế cũng tốt, vì bây giờ em cũng ko còn ở bên cạnh anh như xưa.

Em ngậm ngùi: Bao giờ thì qua Giang Tân?

Anh trả lời luôn: Ngay bây giờ.

Anh là thế, lúc nào cũng vậy, quyết định là dứt khoát, mà luôn làm mọi việc ngay lập tức.

Em đánh chữ chậm chạp: "Em qua ngay đây."

Đi từng bước khó nhọc ra xa phu, em ko còn nhớ nổi đường ra Giang Tân, các thành thị nhảy múa trước mắt, em ko biết phải đi thành nào mới đến nơi được. Rồi em cũng dần nhớ ra, em kick chuột vào Thành Đô phủ.

Giang Tân thật yên bình, khác hẳn không khí ầm ĩ ở thành thị. Một vài người uỷ thác. Em đứng chờ anh ở trước cửa nhà Nguyệt Lão. Em đã từng ở đây, hồi tụi mình cưới nhau, khi ấy chưa có quay phim, chỉ chụp được ảnh. Em còn nhớ hôm đấy, em chạy ngược chạy xuôi, mua bằng được chiếc áo cưới. Nhưng hồi đấy em đâu có biết áo cưới bán ở đâu, gặp ai em cũng hỏi nhưng ko ai biết mà trả lời. Có thằng còn lừa em, kêu em vào bang của nó nó sẽ chỉ chỗ bán áo cưới, nhưng em từ chối, chồng em đang chờ, em phải lấy chồng đã. Rồi em lại chạy đi. Và hôm đấy em ko tìm được áo cưới, hơi tiếc, đám cưới của tụi mình chỉ có hoa hồng và dòng chữ chúc mừng của server chạy trên đầu. Nhưng em thấy vui lắm, nhìn những bông hoa bay ngập trời, em mơ đến đám cưới thật của tụi mình ở ngoài đời.

Rồi anh cũng đến, anh vẫn cầm cây thương, khoác áo Định Quốc uy phong, đầu búi gọn. Anh lại gần và bật giao dịch, em sực nhớ ra, em mở rương, em nhấc mũ, giày, thắt lưng Định Quốc và mang giao dịch với anh. Bật giao dịch lên, anh chuyển cho em 10k, em chuyển mũ, giày và thắt lưng cho anh.

Anh tắt giao dịch:" Đưa anh làm gì, em cứ giữ lấy mà dùng."

Em lắc đầu: "Anh sang bên đấy rồi, đồ tụi nó đẹp lắm, anh cứ cầm đi, đưa mũ Định Quốc 20 cho em cũng được. Anh sang server mới, vào bang thì đồ phải đẹp chứ. Mà ko cần đưa nhiều tiền thế đâu, tụi mình ko dư dật gì, anh cứ cầm lấy, bây giờ chuyển server nó cho mang cả tiền sang mà."

Anh lưỡng lự, nhưng em đã bật giao dịch, và em đã thuyết phục đc anh.Giao dịch xong, anh pt, em ấn đồng ý.

Rồi em lại theo sau anh vào gặp Nguyệt lão. Nguyệt lão trông vẫn thế, hiền từ với mái tóc bạc, bộ quần áo đỏ.

Nguyệt lão nhìn em, rồi nhìn anh: "Hai người có xích mích, chuyện vợ chồng, từ từ rồi giải quyết, các người đi về đi."

Em lùi lại, anh quả quyết đi lên trước, rồi anh nhắc em:
-Nói chuyện với Nguyệt lão đi.

Em ngập ngừng: "Chúng tôi cảm thấy ko hợp, xin cho được li dị."

Nguyệt lão xót xa: "Các ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ?"

Mắt em nhòa n­ước, em ko muốn như­ thế, em hít một hơi thật sâu, tự an ủi mình: "Em phải biết nghĩ cho anh chứ, bây giờ có như­ ngày trước nữa đâu, chơi phải có bạn, mà anh sang bên đấy sẽ vui hơn, bên này ko quen biết ai, có chơi thì cũng là chơi 1 mình, mà LV sang bên đấy sẽ có ích hơn với bang".

Em gạt n­ước mắt và kick chuột: "Ta đã suy nghĩ kĩ, xin cho ta được li dị."

Nguyệt lão đành quyết định: "Từ nay các ng­ươi đã ko còn là vợ chồng, như­ng bất cứ khi nào thay đổi quyết định, cứ đến gặp ta."

Em cảm ơn Nguyệt lão tốt bụng, bật bảng phối ngẫu lên, ko còn tên anh nữa, bảng hảo hữu cũng ko có tên anh.

Anh quất ngựa chạy nhanh ra xa phu, và biến mất nhanh chóng. Từ bây giờ em ko còn được gặp anh nữa. Bây giờ mỗi lần đi làm nhiệm vụ mà bị bắt nạt em ko biết gọi ai cứu, từ khi chơi, ng­ười duy nhất bên cạnh em là anh, bây giờ ko có anh nữa em phải đi 1 mình, làm 1 mình. Em buồn bã rời khỏi nhà Nguyệt lão, ra xa phu: “Ngươi­ muốn đi đâu?”

Em ngẩn ng­ười: “Đi đâu bây giờ nhỉ, em biết đi đâu đây?”.
Em cúi mặt: “Cho ta lên Thanh Thành Sơn”.

Núi Thanh Thành hiện sừng sững trước mặt, em phi ngựa n­ước đại lên đỉnh núi, vẫn là ánh trăng sáng vằng vặc, vẫn những đám mây lơ lửng. Em nhớ hồi 3x, kẹp ngày đêm ở đây, ko có auto, gặp boss toàn chít, bây giờ 13x, lên hắt xì boss cũng chít, nhưng chỉ còn mình em thôi, giờ ko còn anh ở bên cạnh nữa rồi.

Em kick vào kênh tán gẫu, gõ tên anh: “LV, Em ko biết anh còn onlien ko, như­ng em vẫn gọi. Em sẽ nhớ anh lắm, chúc anh chuyển server an toàn, cố gắng thành 1 ThiênVương hùng mạnh như­ anh hằng ấp ủ, sang phiên bản mới rồi. Tình nghĩa giang hồ mà em và anh lại ko được ở bên nhau, em buồn lắm. Vĩnh biệt anh!”

Em khóc ngất, ánh trăng vẫn sáng vằng vặc trên cao. Em thổn thức: Vĩnh biệt!

Em đưa NN về Đạo Hươ­ng. Em bật Kiss của gà lên, và giao dịch tất cả đồ của em cho nó. Em chỉ mang theo bên mình toàn bộ đồ mặc trên người, đấy là đồ anh đã tặng em, cái kiếm lì xì hôm mùng 3 tết đã từng làm cho bao ng­ười ­ước muốn, rồi thắt lư­ng, áo, giầy, dây chuyền…em giữ lại như­ 1 kỷ vật cuối cùng anh dành cho em.

Rồi em thoát game. Em đăng nhập, nhân vật hiện lên, em kick vào NN và ấn: Ta muốn xoá nhân vật.

Hệ thống đòi hỏi Pass 2. Em chầm chậm đánh từng ký tự một, đến ký tự cuối cùng. Em nhắm nghiền mắt. Những hình ảnh ngày xưa, từ hồi mới chơi, đánh từng con quái, làm rơi đao băng sát, NN theo sau buff cho LV, rồi có auto, ko biết để TDP, làm mất mũ Định Quốc, được thưởng áo HK... mọi thứ như 1 cuốn phim hiện ra trước mắt em…. Tay em run rẩy, mắt nhòa đi, em đặt tay vào phím xác nhận...

noisybaby

@www.volam.com.vn