Dạo này khoảng cách giữa mình và anh ngày càng xa, xa lắm rồi, mình cảm thấy anh ở xa mình wá, mình không thể với tới anh nữa rồi ..... ngay cả làm bạn anh, mình cũng không còn đủ tự tin nữa! Mình mong anh nói thật với mình,... mình bảo anh hãy một lần thẳng thắn, nhưng đc 1 lúc anh vẫn chỉ nói 1 câu "anh phải đi rồi".Vâng .... câu này mình nghe wen tai đến phát nhàm.Mình tự cảm thấy chán chính bản thân mình, mình muốn trách anh, nhưng không thể trách được, tình yêu không thể miễn cưỡng được. Mình thật sự rất sợ, sợ cái cảm giác mình là người thứ ba, sợ người ta ghét mình, sợ người ta coi thường mình, vì thế mình tự ví mình là "thorn of rose" .Mình muốn tự mình biến thành gai để bảo vệ mình, mình sợ người ta thấy mình là con người yếu đuối.Mình sợ mình sẽ lại yếu đuối trước tình yêu, và từ bây giờ anh có thể yên tâm vì anh sẽ không cần phải nói "anh phải đi rồi" nữa.
Im lặng.. đó có phải là cách giải quyết tốt không ? Tất cả sẽ đi vào quên lãng, rồi có người sẽ quên như đã từng quên. Bắt người ta phải nhớ điều người ta đã quên là vô cùng ác. Một lần, hai lần , rồi nhiều lần, mình cảm thấy như mình đã bị tổn thương.Đau 1 ngày, 2 ngày, rồi mỗi ngày tự an ủi mình, rồi tự nhiên thấy trơ ra với mọi người... Ai cũng nhìn mình thương hại. Lúc đầu còn băn khoăn không biết giải thích sao để mọi người hiểu. Giờ thì mất hết, không còn lại gì nên cũng chẳng cần quan tâm đến cái mọi người nghĩ, không để ý đến điều mọi người hiểu nữa...
Lần cuối gặp mình, anh vẫn giữ nụ cười ấy trên môi , và bây giờ nụ cười ấy đã ra đi , mãi mãi theo anh vào kí ức yên bình trong tim mình, như một kỉ niệm tan vào quá khứ ..............