Wednesday, May 2, 2007

[Entertaiment] [OneShort] The regret




The Regret

Author: Snake

Thể loại: Tình cảm mẹ con

Tình trạng: One short -completed

Casting:
Ron Ng
Gigi Wong

-Reng..........reng..........

Khi nghe điện thoại reng lên, bà Ngô vội vàng tìm chìa khóa mở cửa chạy thật nhanh vào nhà.May thay, bà ấy cũng đã bắt kịp điện thoại:

-Con huh?

Giọng nói đầu bên kia vọng sang:

-Sao mẹ biết con vậy?

Bà Ngô vội ném túi đồ chợ sang một bên rồi ngồi xuống ghế sa lông trò chuyện với đứa con trai.Bà Ngô nói giọng giận dữ:

-Giờ con đang ở đâu?Hồi nãy mẹ ra sân bay chờ con suốt hơn mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy con.

Ron vội ấp úng trả lời:

-Ờh.........Sorry mẹ.........Hôm nay đứa bạn rủ con đi Thụy Sỹ trượt tuyết thế nên..........

Bà Ngô nói giọng buồn bã:

-Thế nên con không về Hồng Kông chứ gì?

Thấy giọng mẹ mình buồn khi biết mình không về Hồng Kông nên Ron liền nói lời dỗ ngọt mẹ:

-Không.........Con nhất định phải về Hồng Kông chứ.Làm sao con quên 3 ngày sau là sinh nhật thứ 50 của mẹ chứ.

Giọng bà Ngô trở nên vui vẻ lại:

-Con vẫn còn nhớ sinh nhật mẹ hở?Mẹ tưởng........

-Tưởng con quên chứ gì.Làm sao con quên đựơc sinh nhật mẹ hiền yêu dấu của con chứ.

-Con biết nói những lời dỗ ngọt này hồi nào vậy?

-Àh, cũng mới đây.......Thế nhưng mẹ là người đầu tiên nhận những lời đó từ con đấy.

Bỗng một ai đó trong số bạn Ron lên tiếng cằn nhằn anh ấy:

-Nói xong chưa?Tụi mình ko có thời gian đâu.

Nghe bạn mình cằn nhằn, Ron vội nói lời chào với mẹ mình:

-Thế thôi nha....Ba ngày sau hai mẹ con mình gặp lại.Chụt mẹ cái nào.Bye bye mẹ.

Những nỗi giận hờn bà Ngô đối với con trai mình hồi nãy giờ đã biến mất.Từ ngày Ron đi du học đến nay đã gần 6 năm trời.Mỗi phút, mỗi giờ, mỗi ngày bà Ngô đều mong ngày nay đến mau.Và giờ đây điều ước của bà đã thành sự thật.Tại thời điểm này nỗi vui mừng chờ đón con mình về nước ngày càng rạo rực trong lòng của bà.Hơn thế nữa, bà thật sự vui mừng khi biết con mình vẫn còn nhớ sinh nhật của bà.Bà thầm nghĩ bà đã không khổ công nuôi nấng Ron thành tài.

........3 ngày sau............

-Mẹ......mẹ...............

Những tiếng khóc nao nức vang khắp phòng xác.Một nhân viên cảnh sát bước đến an ủi Ron:

-Anh đừng có đau buồn nữa.Người chết không thể nào sống lại được.

Ron ôm mẹ mình khóc nức nở.Anh ấy quay sang nhìn nhân viên đó rồi hét lớn:

-Sao mẹ tôi chết?

-Mẹ anh đã bị chết trong một tai nạn xe hơi.Chúng tôi thành thật chia buồn với anh.

Ron ôm đầu buồn bã bên cạnh xác mẹ mình.Những giọt nước mắt tuôn trào ngày càng nhiều.

.........1 năm sau...........

Hôm nay là ngày giỗ của bà Ngô, hơn thế nữa cũng là ngày anh đã đoạt giải thưởng quốc tế "Nhân tài trẻ" của ngành thời trang.Ron cầm bó hoa bước đến trước mộ của mẹ anh.Anh đặt tất cả xuống đất đưa tay lên chùi những rong rêu bám đầy trên mộ của mẹ mình.Ron buồn bã nói:

-Hôm nay con đã đoạt giải "Nhân tài trẻ" rồi đây mẹ.Giải mà bao nhiêu thiết kế thời trang mới vào nghề ai cũng mong có.Thế nhưng lúc con nhận giải con không hề vui sướng.Mẹ có biết sao không?Chỉ vì thiếu mẹ thôi.Chỉ vì dưới khán đài thiếu mẹ, một người luôn ủng hộ con mọi mặt.........

Những giọt nước mắt nghẹn ngào đã chặn ngang lời nói của Ron.Ron giơ tay lên miệng với vẻ mặt buồn bã não nề.Những giọt nước mắt đã ươm ướt trên đôi mắt của anh ấy.Ron nghẹn ngào nói tiếp:

-Cũng tại con.....Tại sao con lại đi Thụy Sỹ làm gì?Đáng lẽ con phải về Hồng Kông để thăm mẹ ngay hôm đó.Nếu con về Hồng Kông thì có lẽ con sẽ được gặp mặt mẹ lần cuối rồi.Con không xứng đáng làm con của mẹ.Ngay cả việc gặp mặt mẹ lần cuối con cũng không làm được.....Mẹ hãy thức dậy la con đi.

..........Flask Back...........

-Con hư quá!Con dám bỏ học mà đi chơi.......

Bà Ngô tức giận cầm roi mây quýnh vào Ron.Ron đau điếng người và anh ấy vội vàng van xin mẹ mình tha thứ.

...........

-Cái gì?

Bà Ngô vui sướng hét lớn:

-Con được đi du học ở Mỹ huh?

-Dạ....

Bà Ngô cảm thấy sung sướng khi thấy Ron có thể đi du học.Bà vui sướng ôm chầm Ron.

..........

-Con nhớ mặc áo ấm đó....Àh, con phải nhớ ăn uống thường xuyên.......Con đừng có ăn đồ ăn bên ngoài nhiều...Nhiều bột ngọt lắm.....Àh, còn nữa.....

Ron nắm tay mẹ mình nói lớn:

-Mẹ àh...Con đã lớn rồi......Mẹ đừng có bận tâm.......

..........End Flask Back...........

Những hồi ức cũ bỗng hiện lên trong đầu của Ron ngay thời khắc này.Ron càng ngậm ngùi nói:

-Tại sao hồi trước con lại thấy mẹ là người mẹ phiền phức nhất trên thế gian này vậy?Giờ con lại muốn mẹ lải nhải, nhắc nhở con bên cạnh thì đã không còn cơ hội đó rồi.Mẹ có biết không?Bây giờ, giờ phút nào mẹ đều hiện ẩn trong đầu con.Mẹ chính là động lực cho con thành công.Mẹ chính là người đã mang sự thành công lại cho con.Mẹ là tất cả của con.Mẹ ơi..........

Đột ngột trên trời xuất hiện bảy sắc cầu vồng.Lạ thay chính giữa cầu vồng xuất hiện:

-Mẹ.......

Ron hét lớn khi nhìn mẹ mình trên trời.Bà Ngô nở nụ cười tươi tắn.....

-Mẹ không chết.Vì trong lòng con vẫn có mẹ, mẹ luôn luôn sống mãi trong lòng con.Hãy sống vì mẹ.Mẹ trên này thấy con thành tựu mẹ cũng mãn nguyện ra đi.Hãy sống....hãy trở thành một con người tốt cho đất nước........

Ron đưa ngón tay giữa lên trời vừa khóc vừa nói:

-Hãy móc ngoéo với con.Mẹ hứa mẹ luôn luôn ở bên cạnh con và con cũng sẽ hứa sống tốt.Mẹ hãy luôn luôn ở bên cạnh con.Mẹ........

Trên đời này ai chẳng có mẹ.Hơn nữa trên đời này ai lại chẳng trải qua nỗi mất mẹ.Lúc mẹ còn sống mình thấy họ phiền phức, rắc rối nhất trên đời.Thế nhưng có ai biết lúc mẹ mình chết thì lúc đó mình mới thấy mẹ mình là người cao thượng như thế nào.Hãy sống tốt vì lý tưởng, hãy sống tốt vì tình thân.Hãy đối xử tốt với mẹ mình, đừng có đến lúc mẹ mình chết thì mình mới hối tiếc.Hối tiếc mình đã không giành nhiều thời gian bên mẹ mình, hối tiếc mình đã xem mẹ mình là người phiền phức.Đến lúc hối tiếc thì mình thật sự đã mất mẹ.

No comments:

Post a Comment