Monday, March 31, 2008

[Pics] Banff + Lake Louise

Hôm nay đi chơi thật là vui, cả đời mình chưa bao giờ đến nơi nào đẹp như thế ^.^

Hồi trước tòan thấy những hình này trong X-mas cards or TV, bi giờ đc nhìn thấy tận mắt, thật vĩ đại, thật hòanh tráng !!!!!!!!!!

Saturday, March 29, 2008

[Diary] A new beginning




Hôm nay là 1 ngày bình thường, bình thường như mọi ngày... nhưng sao mình lại cảm thấy vui, 1 niềm vui nho nhỏ từ những cuộc gọi của những người bạn. Lâu lắm rồi,... chắc là từ khi mình rời khỏi Vn, chưa bao giờ mình nói chuyện tán dốc nhiều như thế. Nói 1 lúc 3 line, nói hết đứa này tới đứa khác, nói không biết mỏi miệng, nói đến điện thọai hết pin mới để ý thì ra mình đã nói nhiều như thế, thiệt là nhiều chuyện vui

. Đầu tiên là anh Michael cho xài ké wireless

. Đc nói chuyện với người nhà, Nga và chị Nhung, hihihi

. Có thêm 1 cái check ^.^

. Chị Trinh với anh Hải wa chở đi shopping

. Download đc nhiều MV high quality của Rainie, nhìn là muốn làm sub liền

. Anh Michael rửa chén dùm mình ( thấy vui vui sao á )

. Và vì chuyến đi chơi ngày mai nữa, hy vọng tất cả đều tốt đẹp.

. Quan trọng nhất là chuyện tình cảm của mình. Mình đã luôn chờ đợi anh. Người ta ai cũng nói mình ngu, nhưng mà mình mặc kệ. Ngu nhưng mà mình được vui thì cũng đâu sao đâu. Cái gì cũng có giới hạn,nhất là con người. Mình là con người chứ hông phải là thú đâu mà không có cảm giác chứ. Bây giờ mình đã thông suốt rồi, sẽ sống rộng lòng với mọi người, đừng chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình. Mình sẽ trân trọng những gì mình đang có, những gì đã qua hay không thuộc về mình thì mình sẽ bỏ đi hết. Dù con đường anh lựa chọn có xa mình cách mấy ,mình vẫn thầm chúc anh hạnh phúc.Ngày mai... 1 tương lai khác sẽ bắt đầu.

[Story] Phải rồi, mình đã chia tay !

Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.

Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 1 tháng và 14 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.

Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.

Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?".

Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.

Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?

Nhớ có lần em muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứa gửi xe, đi dạo bộ. Đang đi, bỗng em reo lên:

"Tối nay có trăng kìa anh!"

Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế.

Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình. Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...

Em luôn hỏi:

"Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?"

Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm. Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp!


Anh không nhận ra...

Nên anh đã để em ra đi...

Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi.
Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc!
Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đợi để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.

Em mệt mỏi!

Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...

Ngày mình chia tay
Trời vẫn còn đông...
Đông cho trời và đông cho lòng người
...

...

Phải rồi, mình đã chia tay!


Em đoán ra rồi! Thôi anh đừng nói nữa
Chỉ một lời đơn giản có gì đâu
Nhạy cảm quá đôi khi thành nghiệt ngã
Tự biết những điều không dám nghĩ từ lâu
Em đoán ra rồi! Anh cảm ơn em đi
Hãy thanh thản và nhẹ nhàng vĩnh biệt
Con đường một chiều sau lưng ai tha thiết
Mắt không dám buồn tê liệt giữa hàng mi
Em đoán ra rồi! Anh cảm ơn em đi
Xin đừng nói chia ly
Xin đừng nói những gì em khủng khiếp
Ðể em dối lòng em
Còn gì không khi anh chưa thốt ra lời giã biệt
Ðừng hiểu em hão huyền - em tự dối em thôi
Biết là anh đã xa - xa thật rồi
Lặng lẽ thế
Chia tay
Ðừng nói nữa
Em không đủ lòng bao dung tha thứ
Cho lời tạ từ sắp sửa buột qua môi
Ðiều ấy... Tim em biết trước rồi

Thursday, March 27, 2008

[Pics] Trinh's Birthday

@@@ My sister :

You are 1 year older now,1 year smarter now,1 year bigger now,and now you are 1 year closer to all your wishes.

I would like to thank god for bringing you to life. And I would like to ask god to give you as much years to live as he can.

Happy Birthday !!!

Hôm nay mình xấu ồm, heheheh lại còn mập nữa, nên hông dám chụp hình -.-

Mọi người về hết rùi, chỉ còn 1 mình mình, buồn quá đi

Nhớ chị Trinh, nhớ anh Hải, nhớ Nga, nhớ Ella, nhớ Yasin, huhuhuhuhu

...............

[Song] 我们的爱

Trong hồi ức của những kỷ niệm
Những áng mây trôi nổi trên bầu trời xanh
Khi anh nói muốn nắm tay em cùng nhau đi đến cuối con đường

Em không dám quay đầu lại nhìn
Dường như bầu trời của em đã mất đi màu sắc
Từ ngày đó em đã quên đi hơi thở
Nước mắt à ! Mãi mãi em sẽ không khóc nữa

Tình yêu của chúng ta
Đã qua đi và không bao giờ quay lại
Nhưng cho đến bây giờ em vẫn âm thầm chờ đợi...

Tình yêu của chúng ta
Em hiểu nó sẽ trở thành gánh nặng của anh
Chỉ là mãi mãi em không thể buông xuôi
Sự ấm áp cuối cùng, sự ấm áp của anh dành cho em
Em không muốn hỏi rằng anh có yêu em hay không

Bây giờ em chỉ muốn có 1 bầu trời tự do, cách xa thế giới bị trói buộc này
Sẽ không cô quạnh nữa...

Wednesday, March 26, 2008

Michael




Anh Michael ơi, sao anh còn chưa đi, em đói bụng quá, anh mà ko đi sao em dám ra ngoài lấy đồ ăn hix hixxxx. Sao em sợ anh thế này, chòi oiiiiiiiii

Nói đi nói lại, anh cũng thiệt là dễ thương, cứ như là con nít, lại còn làm biếng nữa, quần áo bỏ trong máy giặt 1 tuần ko xếp, ăn rùi ko chịu rửa chén, rùi còn dẫn mấy thằng tây to xác về nhà đánh rock vào lúc 1-2h sáng. Đêm nào cũng bị anh đánh thức, mà bi giờ em quen rùi -.- Anh cũng có nhiều ưu điểm đấy nhé. Dù tối hôm trước có ăn chơi nhậu nhẹt thế nào hôm sau vẫn dậy đúng giờ đi làm. Em rất ư là thích giọng nói của anh, thix cách ăn mặc của anh ( lúc đi chơi thui nhé, còn lúc đi làm thì ... ờ dáng của anh ko thích hợp để mặc những bộ đồ lịch sự 0.O), thix luôn cái tính generous của anh =.-

Càng ngày em càng thích nơi này, có lẽ số của em chỉ thích hợp với những khu ổ chó thôi ^.^ Vì bây giờ em mới cảm nhận đc sự tự do mà hơn 1 năm nay em hoàn toàn không có...

Tốt thật, anh đã đi làm rùi, bây giờ em có thể enjoy breakfast -.-

-----------------------------------------

3PM : trời oiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, mừng ơi là munggggggg, zui ơi là zuiiiiiiiiiiiiiiiiiii, cuối cùng cũng đã có wireless xài, bi giờ có thể online 24/24 đc rùi, khỏi sợ bị đá giữa chừng, mừng wa' đi, mừng muốn khóc ....................

Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh, speed lên đến 1600 kb/sec

Muahhhhhhhhhhhhhhhhh anh Michael, anh Michaellllll no.1

Tuesday, March 25, 2008

Dont worry, I will definitely forget you !




How can I just walk away from this and forget everything we shared?

How can I forget the way your smile inspired a laugh, and how blue your eyes got when you were worried?

How can I forget that smile, the one you only gave to me?

How can I forget the way you looked at me, and how every time you did, I smiled?

How can I forget the way you held me in your arms?

And how can I forget the way you said you loved me?

I miss you even more than I could have believed...

I know you loved me. I loved the fact that you loved me so much. There's this sense of security in someone's love. I let you go and I hate myself for doing that, but that's all in the past...

Maybe leaving was a test to see how true your love was and now it's all starting to slip away from me. I know you still love me.

I know our relationship is well over and there is no hope of us getting back together. You've moved on, found somebody new.

But me, I'm not so sure I'm ready yet...

For this past year, I have tried to figure out why I can't shake off the memories. But I think that I have finally come to conclusion. I'm scared...

I'm scared because I know that there will never be someone out there like you. No one will touch me in the same ways you have touched me. No one will make me feel the same way you have made me feel....

... So, now that I think about it, I'll hold onto the memories just a little more. I will dream one more dream - just until I can find someone new and that's when I will finally set you free

[Pics] Easton 2008

Long weekend mà bùn thỉu bùn thiu, shopping đóng cửa hết trơn, hix hix hix 2 chị em lủi thủi vô Superstore ăn gà nướng -.-

Mình bây giờ béo quá, chẳng bù với 2 năm về trước, hú hú hú hú tủi thân quá o.Õ

Sunday, March 23, 2008

[Diary] Vỡ tan




1:00 am, tôi đang tự hỏi : mình đang làm gì giờ này ? sau khi đọc hết 1 câu chuyện dài ngoằn mà vẫn không thể chộp mắt. Mà không chỉ riêng hôm nay, dường như đêm nào cũng như thế suốt hơn 2 tháng nay. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cuộc sống mình vô vị đến thế

Tại sao tôi trở nên mềm yếu như vậy??? .....Không phải nói là ngày càng mạnh mẽ hơn sao.......... Phải chăng là tự dối người dối mình

Đã hơn 6 tháng rồi...nhớ nhiều người, nhớ nhiều thứ nhưng gắng để không nhớ những gì không được phép nhớ ....

Tự nhiên khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Đã khóc khi nghe thấy một câu xin lỗi. Nào đâu ai có lỗi mà xin?

Lời chia tay được nói ra...

... không ai phải đau vì ai nữa…

Đã cười khi nghe một lời hứa...

...chẳng còn lòng tin gì nữa cả...

--------------------------------------------------------

Ly đã vỡ, trái tim Ly đã vỡ ra từng mảnh, chẳng còn là 1 trái tim lành lặn để chứa Nước, chẳng thể nào ôm nước trong vòng tay được nữa.

Nước đã đc tự do...

Friday, March 21, 2008

[Story] Ly và Nước




Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"

Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: "Chắc vậy!"

Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.

Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.

Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.

Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.

Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.

Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"

Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.

Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.

Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.

Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.

Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.

Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng ?
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?

~~~.~~~

Thật trùng hợp,

Ly à, người ta vẫn hay type tên mình như thế

Ông trời ơi ... người thật trớ trêu !

[Pics] The Old Spaghetti Factory

...