
Anh là chim bói cá
Em là bóng trăng ngà
Chỉ cách một mặt hồ
Mà muôn trùng chia xa..."
( Khúc thụy du )
Em là bóng trăng ngà
Chỉ cách một mặt hồ
Mà muôn trùng chia xa..."
( Khúc thụy du )
Đúng là gần nhau trong gang tấc...xa nhau cũng trong gang tấc...
Đâu phải ngăn sông cách núi gì cho cam...chỉ là một "mặt hồ" mong manh, một cái với tay, một cái chạm khẽ là đến...mà vẫn "muôn trùng chia xa"...
Gần lắm...nhưng là khoảng cách ảo. Còn khoảng cách thật thì xa biết bao nhiêu...
Có những khi người ta tưởng đã xoá được ngăn cách...Nhưng "chim bói cá" có chăng chỉ đến được với "bóng" trăng mà thôi, chỉ là cái bóng...Nơi mà ta có thể đến bên người thì chẳng phải là nơi của người...Điều mà ta cảm thấy gần gũi có khi chỉ là cái bóng...Gần nhau chỉ là hư vô, ảo tưởng...
Có nỗi đau khi gần trong gang tấc mà vẫn thấy xa diệu vợi, "muôn trùng chia xa"... Có nỗi đau khi chia xa mà vẫn hằng mong chờ một chút gần...
Cảm giác có một cái gì đó trong tay, bỗng nó vụt bay mất, không thể nào níu giữ lại được ; và cảm giác bàn tay trống không xoè ra chẳng thể chạm đến bất cứ thứ gì, chỉ chạm được vào khoảng cách...cái nào là đau hơn...???
Tưởng xa nhau vì "mặt hồ"...mơ hồ cho mình một lý do, biện hộ cho cái lẽ vì sao ta phải xa xôi, phải ngăn cách...Chối bỏ khoảng cách thật, đổ lỗi cho khoảng cách ảo để níu giữ một cái gì, hi vọng một cái gì...
Nếu lòng người không có khoảng cách thì có lẽ chẳng điều gì ngăn cách được nhau...
Càng gần càng xa...
Nói "gần", nói "xa" hình như là nói "khoảng cách"...
Có vô vàn khoảng cách trong cuộc đời này đã khiến người ta cứ vời xa điều họ muốn... người vời xa người...
Khoảng cách không gian, khoảng cách thời gian...
Ấy là chưa kể biết bao nhiêu khoảng cách chi li, phức tạp tồn tại trong "đời thường". Người ta gọi tên chúng là : khoảng cách về quan niệm, khoảng cách về vật chất, khoảng cách văn hóa, khoảng cách ngôn ngữ, khoảng cách tôn giáo, khoảng cách tuổi tác... Chúng muôn hình vạn trạng.
Nhưng lại có một thứ gọi là khoảng cách vô hình...
Bởi vô hình nên làm sao nhận ra, làm sao nắm bắt, làm sao xóa bỏ...?
Xa không vì thời gian, xa chẳng tại không gian, xa bởi do lòng người...Khoảng cách vô hình ấy bởi do lòng người...
"Xa mặt cách lòng" ư ...? "Cách mặt xa lòng" đấy chứ, "cách mặt" và "xa lòng"...
Có người muốn thu ngắn khoảng cách, lại có người muốn nối dài khoảng cách...Nên khoảng cách không mất đi bao giờ...
Đến một lúc nào đó, khoảng cách sẽ trở thành "ngăn cách"...Đã "ngăn" thì có lẽ chẳng còn đến được, cũng không nên đến nữa mà chi...
Càng gần càng xa...
Không gần thì sẽ không xa nữa...
Hay không gần rồi sẽ xa mãi mãi...?
Không gần thì sẽ không xa nữa...
Hay không gần rồi sẽ xa mãi mãi...?
Khoảng cách là bởi tại lòng người...
nghe giống triết học quá
ReplyDelete