
Còn đêm nay,
ngày mai rồi đêm mai nữa,
Chiều ngày mốt là phải lên đường
Mình lại rời bỏ nơi này
Nơi có gia đình mình
có những người mình rất yêu thương
cảm thấy vương vấn khó chịu,thấy tiếc nuối
buồn...
Vì cái gì ư?
Nhiều lắm, phải nói là rất nhiều
áp lực về mọi thứ: học tập, gia đình, bạn bè...
Cuối cùng lại chui vào cái vỏ ốc do chính mình tạo ra
Buồn cười nhỉ
Mình như 1 con điên
suốt ngày chỉ 1 mình và chỉ có nước mắt
Chẳng biết đến khi nào gió mới ngừng thổi,
Chẳng biết đến khi nào mưa mới ngừng rơi,
Chẳng biết đến khi nào những nỗi buồn mới được dập tắt...
...
Hix, chưa gì đã thấy nhớ
...
Đi bình an nhé em!... (*nếu hông nói, đếm thì đếm lẹ lẹ lên nhe:P )
ReplyDelete