
Giữa anh và em, luôn có một vòng xoáy phải không anh? Điều đó làm chúng ta luôn ở hai đầu đường kính một vòng tròn.
Giữa anh và em, luôn có một hố sâu ngăn cách phải không anh? Điều đó làm chúng ta biến thành những kẻ thích mạo hiểm nhưng lại sợ trượt chân.
Giữa anh và em, luôn có một bức tường vô hình phải không anh? Điều đó làm chúng ta cứ ngỡ đã đến được với nhau nhưng chỉ là đứng lặng nhìn nhau.
Giữa anh và em, luôn có một bóng đêm đáng sợ phải không anh? Điều đó làm chúng ta quờ quạng tìm nhau trong đêm tối nhưng chỉ thấy lập lòe những đốm ma trơi.
Giữa anh và em, luôn có một khoảng cách phải không anh? Điều đó làm chúng ta như hai kẻ yêu nhau mà không hề quen biết đối phương.
Em nói với anh: Em sợ bị cuốn vào vòng xoáy!
Anh bảo: Đừng sợ, anh sẽ biến vòng xoáy thành chiếc đu quay cho em ngồi chơi.
Em nói với anh: Em sợ rơi xuống hố sâu!
Anh bảo: Đừng sợ, anh sẽ làm chiếc cầu vững chắc nhất cho em qua.
Em nói với anh: Em sợ một bức tường vô hình!
Anh bảo: Đừng sợ, anh sẽ làm một chiếc thang đủ cao để qua được phía em.
Em nói với anh: Em sợ bóng tối!
Anh bảo: Đừng sợ, đôi mắt và trái tim anh mãi soi đường chỉ lối cho em.
Em nói với anh: Em sợ khoảng cách!
… Anh ngập ngừng, nhìn sâu vào mắt em rồi nói: Phải làm sao đây? Vì anh cũng không biết khoảng cách đó dài rộng bao nhiêu!
Giờ này,
Nếu ai đó hỏi em: Thích trò chơi nào nhất?
Em sẽ trả lời: Một chiếc đu quay để chơi cùng anh.
Nếu ai đó hỏi em: Ghét hố sâu nào nhất?
Em sẽ trả lời: Cái hố sâu không có chiếc cầu vững chắc của anh.
Nếu ai đó hỏi em: Sợ độ cao nào nhất?
Em sẽ trả lời: Em chẳng sợ độ cao, chỉ sợ không có chiếc thang đủ dài của anh.
Nếu ai đó hỏi em: Sợ thời gian nào nhất?
Em sẽ trả lời: Lúc tối trời, không có ngọn đèn anh soi.
Nếu ai đó hỏi em: Sợ khoảng cách nào nhất?
Em sẽ trả lời: Em vẫn từng sợ khoảng cách, nhưng khi đã thực sự xa nhau, dài ngắn có ý nghĩa gì đâu.
Khoảng cách này ... có lẽ không phải là khoảng cách địa lý .. mà đơn giản ... là khoảng cách giữa trái tim 2 chúng ta
No comments:
Post a Comment